Có lẽ chúng ta đều đôi lần nhận ra: À, chị diễn viên này trên màn ảnh đẹp không tì vết, nhưng da ở ngoài đời cũng nổi mụn li ti; bạn học vốn là hot IG xinh lung linh, nhưng tẩy trang đi thì vẫn để lộ quầng mắt do chạy deadline, da sạm do nhiều ngày phơi nắng khu quân sự.
Không làn da nào hoàn hảo, và rộng hơn - không ai hoàn hảo, nhưng thật khó để không thấy buồn mỗi khi nhìn vào khuyết điểm trên làn da mình.
Mỗi lúc như vậy, mình nghĩ chúng ta cần một câu “thần chú” cho riêng mình. Bản thân mình, sau một thời gian sử dụng “văn mẫu” không hiệu quả, cũng tìm ra một lý do để yêu những khuyết điểm của làn da: đó là dấu vết của những trải nghiệm.
Trên đầu gối của mình có nhiều vết rạn, đánh dấu quá trình lớn lên về mặt thể xác.
Da tay của mình có vài vết sạm, do hồi học cấp 2 chạy xe đạp không mang bao tay.
Thời dậy thì táy máy và dại khờ nên cũng có cái sẹo đáy nhọn.
Đến đây lại nhớ bài phát biểu của diễn viên Emma Watson:
“Vẻ đẹp không phải là mái tóc dài, đôi chân thon, và làn da rám nắng hay hàm răng hoàn hảo. Hãy tin tôi.
Vẻ đẹp là khuôn mặt của người đã từng khóc và bây giờ mỉm cười; vẻ đẹp là vết sẹo trên đầu gối từ khi bạn ngã lúc còn là một đứa trẻ; (…) vẻ đẹp là những gì chúng ta cảm nhận từ nội tâm mà cũng thể hiện bên ngoài chúng ta; vẻ đẹp là những dấu vết từ cuộc sống, là tất cả mọi hồi hộp và yêu thương mà ký ức để lại cho chúng ta.
Vẻ đẹp là để bản thân mình được sống”.
Bên cạnh đó, mình cũng muốn làm rõ một điều: yêu những khuyết điểm không có nghĩa là bạn phải sống chung với nó cả đời. Chấp nhận việc làn da có mụn, sẹo, tàn nhang sẽ xuất hiện dấu hiệu lão hóa,... không phải là bạn nên quăng hết các mỹ phẩm mình đang sử dụng hoặc bỏ ngang liệu trình điều trị đi. Nếu bạn thấy cần cải thiện, hãy làm điều đó. Một người cải thiện làn da của mình trong tâm thế tích cực, rất khác với một người cố gắng loại bỏ khuyết điểm vì cảm thấy nó thật xấu xí.
Hy vọng bạn chung sống hòa bình với bản thân, bình tĩnh đối thoại và hướng đến phiên bản tốt đẹp nhất của chính mình.
Discussion