Disclaimer: Bài viết chỉ mang tính chất tản mạn chuyện đời của Kiên, các bạn đừng nghĩ gì nghiêm trọng quá nhen. Hoan hỉ hoan hỉ. Lâu lâu viết gì đó kiểu tâm sự đổi gió với ae nè.
Chào các ae Đồng Điệu. Hôm trước lướt confession thấy tâm sự của một bạn sinh viên Y4 mà thấy lòng nặng trĩu, nên tự nhiên có mood viết lách gì đó chia sẻ với ae. Chuyện cũng lâu rồi nhưng đọc xong vẫn thấy đồng cảm dã man. Không biết nếu rơi vào hoàn cảnh ấy, mình sẽ xoay xở ra sao nữa?
À mà nhân tiện, chắc mọi người cũng đang tò mò về cái mã “B20” được nhắc đến đúng không? Nói đơn giản thì đây là thuật ngữ chỉ các bệnh nhiễm trùng cơ hội xuất hiện ở những người bị suy giảm miễn dịch nghiêm trọng do HIV, như viêm phổi, lao và nhiều bệnh nguy hiểm khác – AIDS.
Trở lại câu chuyện của Kiên:
Thực ra, mình cũng từng có lúc đứng giữa ngã ba đường, không biết nên chọn Y hay không. Hồi đó mình cũng mê môn Sinh lắm, từng ôm mộng làm bác sĩ, thi Sinh học được vài giải thưởng này nọ lọ chai, thậm chí còn lọt vào đội tuyển quốc gia 2 năm liền nữa. Ba mẹ mình thì khỏi phải nói, lúc nào cũng tự hào về đứa con “mọt sách” này, cứ giục suốt ngày là phải học Y cho bằng bạn bằng bè.
Nghe thì thích đấy, nhưng áp lực cũng nhiều lắm chứ bộ, vì mình giỏi, nhưng không phải là đứa giỏi nhất. Mình biết ba mẹ đặt rất nhiều kỳ vọng vào mình, nhưng mình ý thức được mình đang ở đâu. Thấy ánh mắt lấp lánh niềm tự hào của ba mẹ mỗi khi nhắc đến chuyện mình học Y, mình lại càng cảm thấy áp lực. Hông biết lúc đó có phải mình đang bị peer-pressure không nữa.
Nhiều lúc mình thấy mình như kiểu “con nhà người ta” trong truyền thuyết ấy, lúc nào cũng phải gồng mình lên để đáp ứng kỳ vọng của mọi người xung quanh. Có một giai đoạn mình stress đến mức không muốn học gì cả, và điểm thi ĐH môn Toán của mình chỉ được 6,4 đó bà con :)))
Đời không như là mơ (cộng thêm điểm thi chắc chắn không đủ :>), sau một hồi đắn đo suy nghĩ, mình quyết định rẽ sang hướng khác – cũng là Sinh, nhưng không phải là Y. Lúc đó mình chỉ nghĩ rằng, mình giỏi Sinh thì chắc phải nên tận dụng bằng một ngành nào đó cũng liên quan đến Sinh, chứ mình sẽ không theo nổi Y. Thế là mình theo Công nghệ sinh học.
Nghe có vẻ hơi buồn cười, nhưng một lý do lớn nữa khiến mình đưa ra quyết định này là do mình nhát gan. Mình không sợ máu me, nhưng lại sợ bệnh tật, sợ cái chết. Nghĩ đến cảnh phải đối mặt với những căn bệnh nan y, hay gặp phải tai nạn nghề nghiệp như bạn sinh viên trong confession kia là mình lại thấy nổi da gà. Có những nỗi sợ rất thật, rất người mn ạ.
Chưa kể, học Y tốn kém kinh khủng khiếp. Học phí thì cứ tăng vù vù qua từng năm, như kiểu tên lửa ấy. Năm nhất còn đỡ, sang năm hai, năm ba là cứ thế mà nhân lên. Chưa kể còn tiền sách vở, tiền thực tập, tiền thí nghiệm, tiền dụng cụ… Mới đầu năm đã phải đóng cả núi tiền, chưa kể tiền mua giáo trình, rồi lỡ làm hỏng dụng cụ trong lúc thực tập, tiền học lại :))) . Rồi còn tiền ăn ở, điện nước nữa chứ. Sinh viên xa nhà như mình thì tiền thuê phòng trọ, tiền ăn uống hàng ngày cũng ngốn kha khá.
Nhiều lúc nhìn thấy ba mẹ làm việc vất vả mà xót xa, chỉ muốn học xong thật sớm để có thể tự lo cho bản thân và phụ giúp gia đình. Mình biết ba mẹ lúc nào cũng thương mình hết mực, sẵn sàng làm tất cả vì mình, nhưng mình không muốn trở thành gánh nặng cho ba mẹ thêm nữa.
Kiên cũng không thích bị gò bó trong khuôn khổ. Học Y đồng nghĩa với việc phải dành phần lớn thời gian cho sách vở, bệnh viện, ca trực đêm… Mình thì lại thuộc tuýp người ham trải nghiệm, ham kiếm tiền, thích khám phá thế giới bên ngoài. Thế nên Kiên cảm thấy Y không hợp với bản ngã của mình cho lắm.
Hơn nữa, những bài chia sẻ về lương của bác sĩ sau ra trường cũng khiến mình đắn đo rất nhiều. Ở quê của Kiên, bác sĩ thì năm nào cũng có lứa tốt nghiệp, nhưng thật sự số lượng những bác sĩ thành công trên cả thành phố, có phòng khám và thực sự “giàu” thì chắc chưa đến 50 người. Làm bác sĩ không mau giàu như người đời vẫn hay lầm tưởng đâu.
Mình biết quyết định của mình có thể khiến nhiều người thất vọng, thậm chí có người còn bảo “không học Y thì phí quá”, cho là mình nhát gan, không dám đương đầu với thử thách. Nhưng mà thôi kệ, “mình thích thì mình làm thôi”, quan trọng là mình thấy vui và hạnh phúc với lựa chọn của mình là được rồi. Ai rồi cũng sẽ có những lối đi riêng.
Nhân đây, mình cũng muốn gửi lời cảm ơn chân thành và những lời chúc tốt đẹp nhất đến các bạn đang theo đuổi con đường Y khoa đầy gian nan. Mình không chọn Y vì mình không đủ can đảm để đối đầu trước những khó khăn, thế nên mình thực sự ngưỡng mộ sự can đảm, sự kiên nhẫn, lòng đồng cảm và tinh thần trách nhiệm cao cả của các anh chị bạn em đang học Y nhiều lắm.
Dù có những lúc mệt mỏi, chán nản, hay thậm chí là muốn bỏ cuộc, hãy nhớ rằng, các bạn không hề đơn độc. Bên cạnh các bạn luôn có gia đình, bạn bè, thầy cô và cả những bệnh nhân mà các bạn đã từng chăm sóc và cứu chữa, luôn ủng hộ và động viên các bạn.
Hãy luôn giữ vững niềm tin và lý tưởng của mình, các bạn nhen! Các bạn đã giỏi hơn mình nhiều lắm rồi. Mình tin rằng, sau những năm tháng miệt mài học tập và rèn luyện, các bạn sẽ trở thành những bác sĩ giỏi, những người thầy thuốc tận tâm. Cảm ơn các bác sĩ tương lai vì tất cả! Biết đâu sau này Kiên có mệnh hệ gì là trông chờ vào mấy bạn cả đấy
_____________
Bài viết thuộc quyền sở hữu của Lê Duy Kiên và group Đồng Điệu. Đề nghị không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý của tác giả.
Discussion